Vắng bóng trên thị trường băng đĩa gần 10 năm nay, ca sĩ Phương Thanh vừa tái xuất, giới thiệu album cùng lúc ở 3 định dạng: CD, đĩa than (LP) và băng cối Trống vắng. Nữ ca sĩ tâm sự cô từng có những giai đoạn cảm thấy bị mất lửa khi chất lượng âm nhạc không còn như mình mong muốn. Nhiều thứ thay đổi, nhiều điều không còn phù hợp với bản thân mình nên Phương Thanh chuyển sang đóng phim, làm giám khảo gameshow... Tuy nhiên, gần đây, cô đã tìm lại được "lửa" và rất hào hứng khi cho ra mắt album lần này.
* Tiêu chí bài hát chị lựa chọn cho album lần này là gì?
- Album lần này có tổng cộng 8 ca khúc là Giã từ dĩ vãng, Một thời đã xa, Tiếng rao, Ta chẳng còn ai, Trống vắng, Đêm lao xao, Khi giấc mơ về, Vì em yêu anh. Có những bài giống nhau là mình phải bỏ, mặc dù nó là hit. Ví dụ Một thời đã xa và Tình xa khuất giống nhau, mình bỏ Tình xa khuất và lấy bài còn lại. Tôi chọn bài theo từng thời kỳ, cái này nhạc sĩ nắm bắt rất rõ, đưa ra bài nào thấy được là mình làm tại chỗ luôn. Tôi và nhạc sĩ Nguyễn Hà thống nhất với nhau, chọn được là thực hiện, không có chọn đi chọn lại vì vừa mất thời gian lại loãng cảm xúc.
* Chị cảm thấy so với thời Làn sóng xanh, chất giọng của mình đã thay đổi như thế nào?
- Phương Thanh cách đây 24 năm và bây giờ khác hẳn rồi, khác lắm luôn. Vì con người mình thay đổi theo thời gian mà. Nhưng tôi biết và hiểu được là mọi người đều muốn quay lại với cảm xúc cũ, tôi mong giữ lại 60 hay 70% đã là thành công. Nhưng không thể bắt tôi phải y chang như cũ, vì không thể làm được. Mọi người vẫn nghe được âm cũ của tôi nhiều lắm, vì âm thì không đổi chỉ có kỹ thuật đổi. Cảm xúc lãng mạn và bay bay thì vẫn như thế thôi.
* Chị có cảm thấy xu hướng khán giả bây giờ đang muốn tìm lại những giọng hát nội lực như thế hệ của Phương Thanh, Hồng Nhung, Thanh Lam.... Theo chị đây có là một xu hướng tốt?
- Tôi nghĩ tất cả xu hướng thay phiên nhau, không có cái gì có lỗi. Chính tôi hát đây còn mệt, tự nhiên nghe thể loại nhạc "teen teen" lại thích. Con người chúng ta có những lúc trầm tư, có những lúc lại thích sôi nổi. Tất cả mọi thứ đều sẽ thịnh và suy, nhưng thực lực thì không bao giờ mất đi. Kể cả tôi cũng vẫn bị trôi như thường.
Mình phải ngồi chờ cho khán giả thưởng thức cái bay bay, ảo ảo xong đến khi họ chán, cần thực lực thì tôi mới có cửa quay về. Người thực lực, dù thời gian có thể trôi đi, họ cũng có thể vì thời cuộc mà trôi đi, nhưng không mất đi. Và khi khán giả cần, họ sẽ quay về. Và tôi có lẽ là một trong những người quay về đúng lúc. Không phải ai cũng hiểu được điều này, có những người không chịu được áp lực, buồn chán rồi bỏ. Nhưng tôi thì vẫn vui vẻ ngồi chờ, khán giả cần thì tôi quay lại. Nghệ sĩ mà chấp nhận "xuống ngựa" thì sẽ quay về được, nhưng nếu nghệ sĩ không biết thì dễ "xuống chó" luôn. Cho nên tốt nhất khi thời không thịnh nữa thì ta nên "xuống ngựa", đó là những người nghệ sĩ biết suy nghĩ và định hướng con đường mình đi.
* Từng là một ca sĩ nổi tiếng và có thời kỳ đỉnh cao trong nghệ thuật, việc chị chấp nhận ngồi chờ có dễ dàng không?
- Thật ra ai cũng bất ngờ vì sự chờ của tôi. Người nào hiểu tôi thì đều nói là "bà Chanh có ngưng 10 năm cũng không chết". Người hiểu mình ít lắm, fan là không hiểu tôi rồi đó. Họ ở ngoài mà, có tiếp xúc với mình đâu mà hiểu, cứ nói sao không hát cứ tối ngày lên Facebook viết tùm lum. Mà nói thật, chờ 10 năm mà không tào lao trên Facebook, không trồng khoai, trồng lúa, không hài hước trên Facebook thì làm sao tôi đi qua 10 năm đó được. Ngày xưa tôi nghiêm lắm, nhưng đến khi tôi giỡn, tôi hài hước thì cũng không chịu. Ngày xưa tôi ít giỡn, còn sau này tôi trở nên hài hước là do đóng phim. Tôi thấy rằng khi hài hước thì con người mình trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng, vậy tại sao mình không duy trì điều đó, sao phải nghiêm mình cho mệt. Tôi thay đổi nhờ đi đóng phim, tiếp cận mọi người. Còn ngày xưa tôi hát xong là đi về, không tiếp xúc ai hết, cô đơn là như vậy.
* Bản thân chị có bao giờ chạnh lòng khi khán giả nói mình hết thời không?
- Tại tôi là người "xuống ngựa" mà. Người nghệ sĩ thông minh, biết suy nghĩ thì chủ động "xuống ngựa", ngắm hoa. Trong lúc "xuống ngựa" đó mình đầu tư cái khác, xuất hiện trở lại là phải trên cái cũ. Nhưng khi mình nói thì không ai tin đâu, họ kêu mình qua thời rồi cứ làm màu làm mè. Mọi người ai muốn nghĩ gì kệ, vài bữa tôi trả lời bằng sản phẩm. Như hôm nay, tôi đã trả lời bằng sản phẩm này.
* Phương Thanh từng chia sẻ rằng "Khi tôi nổi tiếng nhất cũng là những lúc thấy mình cô đơn nhất, còn lúc không ai thấy tôi lại là lúc tôi hạnh phúc". Vậy khoảng thời gian vừa qua chị có hạnh phúc không?
- Bởi khi sự nghiệp thăng hoa thì mình không có thời gian dành cho tình yêu, đi suốt thì không có thời gian. Khi mà tôi qua thời một xíu thì tôi có tình yêu, có thời gian dành cho người yêu, cho gia đình. Bây giờ tôi có thời gian yêu gia đình, ở gần gia đình, ăn cơm với gia đình. Có thời gian dành cho người yêu, có thời gian dành cho con tôi và tôi lo những việc mẹ tôi lớn tuổi không làm được. Tình yêu của tôi là như vậy, tình yêu trong tôi lớn lắm. Mọi thứ với tôi đều đủ là hạnh phúc. Còn lúc tôi thăng hoa, tôi chỉ có danh và tiền thôi chứ không có gì hết. Hát xong là mình mệt mỏi và có ai để tâm sự. Mình ngồi giữa đông người, mình cô đơn lắm tại vì mình quá mệt, ngày nào cũng hát. Bây giờ tôi hát 2 ngày liên tiếp là tôi nghỉ 5 ngày để đi chơi với đồng nghiệp, đi chơi với bạn bè, dành thời gian cho con và hồi phục lại năng lượng.
* Chị cảm nhận cuộc sống hiện tại của mình như thế nào?
- Trước đây sự nghiệp cuốn tôi đi nhanh quá, tôi ăn không được, ngủ không được luôn, mệt lắm. Tuổi trẻ thì làm được nhiều việc nhưng mà tới lúc tôi không thể ngủ được, ăn không ngon, phải đi mua thuốc uống. Sau này tôi thu xếp lại, sinh hoạt bình thường. Một phần phải cảm ơn vì sự nghiệp đứng lại, mọi thứ đứng lại thì tôi mới có thời gian để dừng lại, kiểm soát lại con người. Nghề này bay liên tục không còn thời gian, thâm tâm mình mệt và buông ra là không còn gì hết.
* Lúc trước chị từng chia sẻ là không hát được nhạc não tình nữa, vì sao?
- Nhạc buồn và lãng mạn thì vẫn là chất con người tôi. Nhưng mà lúc hai mấy tuổi, khi mình buồn mình cứ phát tiết hết ra thì khán giả họ quên mất cái đó. Nhưng mà đâu phải lúc nào tôi cũng buồn được. Có khi trong bữa đó buồn, tôi lại thâu trúng cái bài đó, còn tuần sau tôi lại vui mất rồi. Do mọi người cứ bắt tôi hát giống ngày xưa, sao mà được. Con người thay đổi theo thời gian, có ngày buồn ngày vui chứ. Có ngày tôi vui mà cứ bắt tôi buồn sao tôi hát được. Mà buồn phải giống ngày xưa cơ, tại sao phải giống? Có những người phụ nữ cá tính, trong cốt mạng của họ là phải có sóng gió. Người ta sóng gió là ngại còn tôi trải hoa hồng tôi lại sợ. Cuộc đời không có gió này cũng có bão khác, tại sao mình phải sợ.
* Từng chủ động ngưng sử dụng mạng xã hội nhưng sau đó một thời gian chị đã mở tài khoản Facebook mới. Có phải chị cảm thấy mình không thể sống thiếu mạng xã hội?
- Mạng xã hội là cái PR sản phẩm rất tốt. Tôi bỏ Facebook cá nhân là vì tôi hay viết nhưng cũng hay bị canh và biến đổi thành một cái khác. Còn Fanpage là họ không lấy, bởi vì chỉ dùng để PR sản phẩm thôi chứ không viết gì nữa. Tôi đã thay đổi và không thích nữa. Cảm xúc, cái ý của mình nói ra bây giờ nó khác với cộng đồng. Họ vây và đặt mình vào suy nghĩ của cộng đồng. Tính của tôi là đặt mình vào người đó, để xem người đó suy nghĩ gì. Còn bây giờ là mọi người cứ đặt câu chuyện đó theo ý mình nên mọi thứ tùm lum hết. Còn tính tôi là thích là làm chứ không ai cấm, không ai làm gì được tôi đâu, tôi thấy phiền thì thôi bỏ. Rồi bữa sau tôi thích mở tôi lại mở lại Facebook.
Theo: thanhnien.vn